Chỉ một câu hỏi của mẹ: Mọi thứ vẫn ổn chứ con? Thì tất cả những gì mạnh mẽ mà bạn gồng lên ngoài kia bỗng tan tành hết. Bạn chỉ muốn nói, con chẳng ổn chút nào, nhưng chẳng thể mà chỉ cười khì: Con mẹ không ổn, thì ai ổn được đây.
Có những lúc bạn sẽ chẳng thể biết mình đã có những gì cho đến khi nó mất đi vĩnh viễn. Bạn tặc lưỡi, lúc nào về nhà cũng được, dễ thôi có gì to tát đâu.... Ấy vậy mà, đã bao nhiêu cái cuối tuần bạn bận rộn với công việc, bận cà phê với bạn bè, bận lang thang tại những nơi thật xa, mà bạn quên đi có những người chỉ muốn nhìn thấy bạn, cùng ăn bữa cơm, hỏi han vài ba câu chuyện về công việc, về cuộc sống thì những nếp nhăn bởi thời gian trên khuôn mặt họ dường như chẳng còn nữa.
Đó là buổi sáng, mẹ bạn dậy sớm hơn, tất bật hơn để đi chợ mua mớ rau, miếng thịt thật tươi để nấu những món bạn thích ăn.
Đó là buổi chiều, bố bạn không mang ấm trà ngồi hàn huyên với các ông hàng xóm, dọn dẹp lại chiếc giường cho bạn, và ngồi ngóng bạn từ thành phố trở về.
Chúng ta thường hay bỏ quên những điều bé nhỏ như vậy trong cuộc sống. Tôi xa quê cũng đủ lâu để có những khi thèm phát điên bữa cơm nhà. Dù công nghệ hiện đại, hằng ngày mọi người vẫn có thể nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại, nhưng chẳng có sự ấm áp nào bằng bữa cơm gia đình.
Bao nhiêu lần bạn khất lần để lên chuyến xe về quê thăm ba mẹ? Có người bảo tôi, về nhà buồn lắm, chẳng có ai chơi. Vậy bạn có nghĩ, bố mẹ mình cũng buồn lắm, khi đã lâu rồi chẳng có đứa nào về thăm quê. Nơi nào có gia đình, nơi đó chắc chắn là nơi yên bình nhất.
Chỉ một câu hỏi của mẹ: Mọi thứ vẫn ổn chứ con? Thì tất cả những gì mạnh mẽ mà bạn gồng lên ngoài kia bỗng tan tành hết. Bạn chỉ muốn nói, con chẳng ổn chút nào, nhưng chẳng thể mà chỉ cười khì: Con mẹ không ổn, thì ai ổn được đây.
Bạn mải mê để ý tới tình cảm của một người không xứng đáng mà quên rằng có những người không ngừng để tâm tới bạn mỗi ngày. Là tiếng thở dài của mẹ, không biết giờ này nó đi làm về chưa. Là nhắc nhở của bố, ở xa nhà mọi thứ phải tự lo. Từ những điều nhỏ nhặt như: "con đã uống hết thuốc chưa?" Hay "con nhớ đi bảo dưỡng xe đúng ngày"... Chỉ đơn giản vậy thôi, cũng đủ thấy bạn đang được yêu thương một cách trọn vẹn nhất
Cách đây 6 năm, ngày tôi còn học ở Hà Nội, gia đình có người thân đột ngột mất vì tai nạn giao thông, nhưng tôi không về kịp. Tôi đã thức trắng cả đêm và ôm cái điện thoại mà khóc. Đến giờ tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác bất lực và chẳng thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra với chính mình. Sau này, bất kể lúc nào rảnh và sắp xếp được thời gian, tôi lại xách balo về quê.
Hôm nay, tôi nhận được điện thoại của đứa bạn báo tin: "Bố thằng A mới mất mày ah, bị tai biến nhưng cấp cứu không kịp". Tôi bàng hoàng, đôi chút sợ hãi. Cuộc sống này vô thường quá. Chỉ một phút lơ là, một phút hờ hững, quay lại mọi thứ đã biến mất một cách tàn nhẫn rồi. Bởi vậy hãy yêu và nói lời yêu ngay khi có thể, chỉ một cái chạm nhẹ, cũng đủ khiến chúng ta chẳng còn cô đơn. Và cũng chỉ một cái chớp mắt, có thể đó là lần cuối bạn được gặp một ai đó.
Bạn có thể đi đến bất kì nơi đâu, nhưng để dùng hai từ "trở về" thì chi có duy nhất gia đình mà thôi. Bạn chẳng bao giờ nói trở về Đà Lạt, Nha Trang,... nếu đó không phải nhà bạn. Mảnh đất nếu không phải nơi bạn sinh ra, dù có yêu đến mấy, tới bao nhiêu lần, thì đó tuyệt nhiên cũng chỉ là sự trở lại.
Cuối tuần này bạn có kế hoạch gì chưa? Còn tôi, sẽ bắt chuyến xe cuối ngày, và về ăn bữa cơm bên gia đình.
0 nhận xét